Tôi bắt đầu dạy chữ cho Điền Thần lúc cháu tròn một tuổi. Khi ấy, đó phương pháp chưa thật phù hợp nên hiệu quả không được tốt lắm. Hồi đó, tôi tưởng rằng con mình sẽ dễ dàng ghi nhớ những chữ có ít nét, tôi liền viết ba chữ một, hai, ba lên trên bìa và dán ở đầu giường của cháu, dạy cháu nhận biết, hi vọng cháu có thể dùng tay chỉ đúng chữ trong đó (bởi vì cháu vẫn chưa biết phát âm). Mấy ngày sau hỏi lại, cháu chỉ biết dùng tay chỉ chứ không phân biệt được. Sau đó tôi hiểu ra rằng do cháu con quá nhỏ nên không hiểu và không thích những con số, vì thế cháu sẽ không tập trung ghi nhớ. Song tôi vẫn không mất đi niềm tin, hàng ngày đều đọc sách cho cháu, để cho cháu hiểu “câu chuyện là ở trong sách”, để khiến cháu có hứng thú với những con chữ trong đó.
Khi cháu được 17 tháng, một hôm Điền Thần bỗng nhiên chỉ vào cái màu nhỏ (hình tròn) trên tấm gỗ ván nói: “Mặt trăng”! tôi giật mình nghĩ cháu có thể nhìn vòng tròn trên tấm gỗ và liền tưởng nó với mặt trăng trên trời, chứng tỏ cháu đã có khả năng nhận thức hình khối thấy cho khả năng nhận thức để vật thật. Tôi liền lấy một tờ báo chí vào kí hiểu vòng tròn hỏi: “Đây là đi gì hả?” cháu lập tức trả lời: “Mặt trăng”. Tôi nhìn thấy cháu đã có khả năng nhận biết mặt chữ thông qua đồ vật nên sau đó sử dụng cách này để dạy cháu nhận biết mặt chữ.